Vợ chồng tôi lấy nhau và vào Sài Gòn lập nghiệp 12 năm, đang phấn đấu cố gắng mua căn chung cư trả góp với mức trả trước 30% cho 2 con để không phải sống trong căn phòng trọ 15m2 nữa. Hè năm đó con được học sinh giỏi, con nói muốn đi du lịch. Vợ chồng tôi thuê 1 chiếc xe cả nhà cùng đi.
Đúng sau chuyến du lịch đó con kêu đau chân. Tôi đưa con đi khám và được 1 nắm thuốc khớp mang về. Nhưng bệnh của con rất lạ. Cứ thế nặng lên và tôi lại mang con đi khám ở bệnh viện tuyến trên. Và lần này bác sĩ nói bệnh của con rất xấu. Tôi không hiểu rất xấu là gì, bác sĩ nói con tôi bị UNG THƯ xương. Chân con không phải bị sưng mà các khối u đã mọc và bắt đầu phát triển mạnh rồi. Tôi không tin. Tôi đưa con đi nhiều Bệnh viện nữa ở Sài Gòn, kết quả vẫn vậy. Ngày cả lớp con nhập học cũng là lúc con nhập viện điều trị. Con còn gọi cho cô giáo nói "con đi viện mấy ngày con khỏi con lại về học nhé cô", tôi nghe mà đứt cả ruột gan. Vào bệnh viện con vẫn ăn uống được. Thỉnh thoảng con lau nước mắt cho tôi, con hỏi " con sẽ c.h.ế.t" giống ông hả mẹ? (ông nội cháu mất vì UNG THƯ) làm tôi cứng cả họng không biết nói sao.
Ngày hè nóng nực trong bệnh viện, trong khoa điều trị có nhiều e bé bé hơn con rất nhiều, người đã cắt bỏ chân, tay, và ai cũng trọc đầu, yếu ớt, tiếng khóc lóc rên rỉ đau đớn nghe đến não lòng. Con gái tôi thấy vậy nói "mẹ ơi con sẽ uống thuốc nhưng không cạo đầu đâu, sẽ xấu lắm mẹ". Mỗi ngày con đều viết 1 trang giấy, con kể về thuốc, về các bạn, người giường này giường kia. Con nói con muốn làm chỗ dựa cho tôi, con không khóc được vì sợ mẹ khóc. Mỗi khi con ngủ tôi cứ đọc nhật ký của con.
Ung thư này di căn rất nhanh. Các khối u mọc chằng chịt và đặc biệt khối u ở chân con ngày càng chướng lên, căng phồng như sắp phát nổ. Con khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nhiều đêm tôi thức tới sáng đọc tất cả các trang mạng nói về UNG THƯ để hi vọng ai đó cho tôi 1 con đường sống cho bệnh của con. Tây y ko được tôi nghĩ tới Đông y, Tôi vay mượn 100 triệu chỉ để mua 1 miếng cao dán, 1 ít lá thuốc chữa bệnh cho con. Nhưng bệnh con càng nặng, tôi hiểu tất cả chỉ là bong bóng với bệnh của con. Vì chính tay tôi năm đó đã tiê.m cho bố 1 mũi để bố được đi thanh thản, rồi con tôi sẽ như bố tôi, tan biến vỡ vụn.
Ngày ngày con vẫn vui khi có bạn bè tới thăm. Cô con gái bé bỏng của tôi lúc ấy chân đã phù to, vẫn quyết không để tôi bế con đi hay vs trên bô trong phòng, con bảo như vậy con vô dụng quá. Lúc ấy tôi nghe bác sĩ nói chỉ còn 5 -6 tháng thôi, tôi gửi thằng út về ngoại, 2 vợ chồng túc trực bên con. Rồi con sống phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc. 1 tuần hoá trị 2 ống thuốc dc truyền liên tục qua tay khiến con lở miệng, sụt cân, rụng tóc. Những bình thuốc hoá chất đáng sợ tới mức nếu lỡ rơi rớt ra ngoài có thể gây bỏng cháy da giờ được truyền vào người con tôi. Nhiều bé chán ăn, mất vị giác, nôn thốc khi thức ăn vào miệng, con tôi khi ấy luôn cố ăn hết thức ăn mẹ nấu, con bảo ngon mẹ ạ. Rồi con viết "những thứ thức ăn chán ngắ nhưng ko ăn mẹ sẽ buồn". Bs nói với tôi về UT giai đoạn này "Đây là giai đoạn Bệnh nhân chỉ sống vì người khác thôi”.
Dần khối u ở chân con to phồng. Bác sĩ nói phải cắt bỏ chân cho con đi. Các khôi u khác cứ thế mọc khắp khuỷu tay, lồng ngực, xương sườn con. Lúc đó tôi chần chừ định bán nhà ở quê đưa con đi Sing chữa cứu chân con. Nhưng bác sĩ nói không kịp nữa. Tôi đành phải cho con cắt bỏ chân. Con vẫn cười. Mỗi lần đau quá chỉ khẽ khóc nhìn tôi. Cắt chân xong con xin tôi về nhà. Con nói "con muốn làm thiên thần mẹ ạ. Con sợ đau" rồi tôi cho con về nhà. 2 mẹ con ôm nhau khóc. Những lúc đau quá con nói "mẹ ơi con ngủ đây" rồi lịm đi. Được 2 ngày con tôi phải vào viện lại, Bác sĩ nói tình trạng rất xấu, nên chuẩn bị tinh thần. Cho con về ăn Tết đi.
Vậy là tôi cho con về. Con không vào thuốc nữa, con thèm ăn gì tôi mua đó. Tôi đón con trai nhỏ vào. Cả nhà quây quần từng phút bên nhau. Rồi con phải quay lại viện, thở máy. Bác sĩ dặn tôi nếu có gì phải để con đi thanh thản. Con yếu dần đi. Con nói " con sắp về với ông rồi mẹ, mẹ đừng buồn nhé" rồi thiếp đi. U xâm lấn vào xương, tôi chuẩn bị thuốc cho con, con đau đớn vật lộn, ngủ ngồi cả ngày lẫn đêm những ngày cuối, con từ chối dùng thuốc. Có lúc con nói với tôi "mẹ cho con c.h.ế.t nhé mẹ" tôi đau lắm. Nhưng đọc nhật ký những bệnh nhân trong danh sách đỏ mới hiểu cái c.h.ế.t với Bệnh nhân Ung Thư là nguyện ước hạnh phúc của họ.
Ngày hôm đó tôi đã chuẩn bị để cho con đi. Y như cho bố tôi đi. Nhưng con sáng cuối cùng như hiểu chuyện. Ăn hết bát cơm. Lướt mạng rồi nằm ngủ. Ôm cánh tay tôi. Con nói "mẹ, con ngủ nhé" rồi con lịm đi và ko bao giờ tỉnh nữa. Con đã cố để ra đi ko đau đớn.
Bé con của tôi khi đó mới lớp 5, còn bao nhiêu ước mơ dang dở, nhật ký con viết có dòng cuối cùng "Mẹ ơi! Con ngủ đây. Con yêu mẹ". Tôi 1 năm rồi cứ đọc và dằn vặt lắm. Từ khi phát hiện bệnh tới khi con mất chỉ vèn vẹn 5 tháng. Mãi tới giờ tôi vẫn thấy con bên tôi. Góc giường đó, khoảng không gian đó. Tôi phải làm sao để thôi nhớ con?
Bất Hối chia sẻ trong Phòng Thú Tội - BEATVN
0 Nhận xét:
Xếp theo: