![]() |
(Ảnh minh họa) |
Mình là nhân viên kinh doanh, công việc của mình hơi đặc thù một chút nên mình xin phép được giấu ngành nghề, nếu không các bà vợ có chồng làm đồng nghiệp với mình sẽ không yên tâm.
Một tuần 7 ngày thì 6 ngày mình ngồi làm việc và chốt hợp đồng trên bàn rượu.
Thật sự chẳng sung sướng gì đâu, khách có thể say nhưng mình thì luôn phải tỉnh. Có những ngày tháng lảo đảo từ quán về nhà mới biết may quá chưa ngã xe chết, có những lúc móc họng nôn đến mật xanh mật vàng để rồi lại vào uống tiếp...
Nhưng cũng có đôi khi, rượu chè say sưa xong,được khách đưa đi giải trí. Nhiều ông muốn đi hát có tay vịn, muốn đi mát xa, thậm chí có vài ông thì nhất định phải đi gái một cái mới yên tâm về nhà…
Cuộc sống hơi bê tha một chút, nhưng đem lại cho mình thu nhập ổn định.
Và mình gặp em trong một lần rượu say đẫm mồm được sếp dẫn đi mát-xa.
Em không phải đứa con gái xinh nhất trong đám tiếp viên. Hôm đó mình chọn em vì đơn giản những em xinh gái, ngực to, mông nở, hở hang hơn thì phải ưu tiên cho sếp và đối tác.
Mat- xa ở Hà Nội có rất nhiều chỗ lành mạnh, nhưng chắc chắn không phải cái chỗ này.
Thôi bỏ qua mấy chuyện hủ hóa trong quán matxa. Mình ngại kể vì ai cũng biết cả rồi. Hôm đó cũng chả có gì đặc biệt. Hơn nữa rượu vào, mình chỉ muốn ngủ nhiều hơn là đi linh tinh, nhưng vẫn phải theo các sếp đảm bảo cuộc vui. Được cái em của mình cũng khéo miệng, biết cách hót hay với khách.Lại còn là đồng hương ( thấy em bảo thế) Cuối buổi mình cũng bo cho em ấy 5l + 3l tiền vé, bác nào trên này hay đi matxa thì biết, giá đó là giá chung, không đắt.
Em ấy cảm ơn mình và dặn “ số 48 anh nhé, lần sau quay lại nhớ gọi em”
Lần sau…
Lần sau nữa…
Sau sau nữa…
Mình cũng gọi số 48 như một thói quen.
Cho tới đợt noel năm 2016. Hôm đó mình vẫn phải đi làm, chính xác hơn là đi tiếp khách. Mà chắc chắn là tối hôm đó sẽ lại có tiết mục matxa. Tự nhiên, mình nghĩ sao lại đi ra hàng lưu niệm mua 1 chiếc cặp tóc.
Một chiếc cặp tóc mạ bà, có đính những viên đá lấp lánh đo đỏ. Mình nghĩ đơn giản, cái cặp tóc nhựa của em nhìn cũng cũ rồi, lại rẻ tiền, hơn nữa khi làm việc, em nó không được xõa tóc, mua cái này thì thiết thực nhất.
Thực ra không có nghĩ nhiều vậy.
Sau khi rượu chè nát bét. Mình lại ra chỗ quen thuộc gọi số 48 như mọi khi.
- Số 48 hôm nay bận anh ạ.- Thằng phục vụ gãi gãi đầu.- Anh có gọi em khác không, bên em hôm nay có mấy đứa mới từ miền Tây ra, ngọt giọng lắm.
- Không sao, anh đợi được.
- Đợi cái đ’ gì mà đợi. Cho anh một con ngon nhất ra đây, tiền không thành vấn đề- Sếp mình gắt- Đi chơi với bọn anh là phải vui, chú dạo này đi với con 48 hơi nhiều đấy, cẩn thận nó lại bỏ bùa cho.
- Dạ.
Mình cũng không dám cãi sếp, ông ấy cũng chỉ nói vậy thôi, xong ôm em tiếp viên đi vào phòng riêng. Mình nằm ườn ra ghế chẳng buồn thay quần áo. Một lúc sau em nhân viên kia vào, đon đả chào mời rủ mình đi tắm. Mình hơi buồn ngủ, chẳng nói gì. Rút tiền ra bo luôn và bảo “ Khi nào mấy ông kia xong thì gọi anh, hnay anh ra mồ hôi, sợ cảm”
“dạ” – giọng con bé ngọt lịm và có vẻ mừng rỡ vì không làm mà vẫn có bo.
Mình ngủ gục ngay trên ghế.
Một lúc sau, nửa tỉnh nửa mê. Có bàn tay mát lịm đặt lên trán mình, giọng khe khẽ
- Anh mệt à? Sao mệt còn vào đây là gì?
Mình ngơ ngơ mở mắt ra, số 48. Thật sự, đến giờ mình vẫn chưa biết tên em nó là gì luôn, lúc nào cũng chỉ xưng hô anh – em và số 48, vì thực ra mối quan hệ giữa cả hai chỉ gói gọn trong cái không gian này, tên tuổi là cái không cần thiết. Mà có hỏi, đã chắc em nói thật hay không?
- Không…- Mình lắc đầu- Em xong việc rồi à?
- Em mới đi ăn về. Hnay em ốm nên nghỉ làm.
- Bị sao thế?
- Chắc hôm qua tắm đêm nên cảm.
- Hôm nào mà em chả tắm đêm.
- ừ nhỉ =))- em nó cười tươi.
- À- Mình chợt nhớ ra nên móc balo ra chiếc cặp tóc- Tặng em này, giáng sinh vui vẻ.
Em nó ngạc nhiên hết cỡ, thấp thoáng mắt có cái gì đó lấp lánh.
*Sau hôm đó, tự nhiên mình với nó thân hơn một chút. Ít nhất cũng có số điện thoại của nhau, biết nhau qua 1 cái tên. Hiền- mình nghĩ đó là tên thật vì nghe nó không có mùi nghệ danh. Thi thoảng, sau giờ làm, mình đưa nó đi ăn. Hoặc sáng sớm, đôi khi em nó mời mình một cốc café. Đôi khi mình ốm, em nó qua tận nơi đánh cảm cho mình, rồi đun hộ nồi nước xông.
Chuyện đó diễn ra suốt 1 năm, có nhiều cái để kể. Có nhiều cái để nhớ lại. Nhưng phần nhiều nó thuộc về những kỉ niệm mà giờ này mình không mốn nhắc đến.
Nói chung quan hệ giữa mình và em như hai người bạn, dù va chạm thân thể có nhiều hơn một chút, nhưng ko thừa nhận chính thức một cái gì của nhau.
*Qua tết âm lịch
- Này anh, đã đi làm lại chưa? Hôm nay mùng 5 rồi.- Giọng con bé điện mình háo hức.
- Anh lên Hn rồi nhưng chưa đi làm, em mở hàng sớm thế.
- Mở cái đầu anh ý. Em qua rằm mới đi làm cơ. Đi ăn với em không? Em mời.
Dĩ nhiên là mình đi, vì hai đứa đi ăn với nhau cũng chả phải lần đầu. Ăn xong, hai đứa còn đi loanh quanh đến mấy vòng Hà Nội. Đêm vắng, đêm đầu năm lại càng vắng, không khí mát lành và dễ thở hơn nhiều. Khiến cho lòng người cũng yếu đuối đi bao nhiêu. Hiền dựa vào người mình và bắt đầu ngủ gật
- Anh đưa em về nhé?
- Em không muốn về…
- Sao thế?
- Xóm chưa ai lên, chán lắm. Không đi với em được thêm lúc nữa à?
- Anh thấy em ngủ gật, sợ em rơi xuống đường mất.
- Vậy về nhà anh được ko?
- Không được…- Mình ngập ngừng.
- Thế đi nhà nghỉ.
Mình không nói gì, cũng chả ngu mà từ chối.
*Lấy phòng
Em nó nằm on facebook. Mình nằm nghịch đt. Chán chê, tắt điện. Mình nằm nghịch em nó, như mọi lần . Nó cũng quen rồi, chẳng ý tứ gì, hai đứa vốn chưa bao giờ có ý tứ với nhau. Chỉ có thi thoảng, nó đẩy mình ra vì…buồn.
15 phút. Mình không chịu được nữa, lên cơn vật. Mình lột đồ của em nó ra đòi
- Cho anh được không?
- Như mọi khi.-con bé khép tay giả vờ che che ngực- Không.
![]() |
(Ảnh minh họa) |
Mặc dù Hiền từ chối, nhưng mình vẫn cố đấm ăn xôi. Cuối cùng nó đẩy mình ra một cái mạnh, cộc đầu vào giường đau điếng. Nó hốt hoảng xoa xoa thổi thổi cho mình rối rít xin lỗi. Mình rút ví lấy ra xấp tiền đặt lên vào lên giường giọng hờn dỗi.
- Đủ chưa?
- Cái gì cơ?- Nó tròn xoe mắt, ngạc nhiên.
- Anh không thích lòng vòng, anh em mình lật bài ngửa với nhau đi. 3 triệu, và đêm nay em chiều anh?
Nó cười, nhàn nhạt. Lắc đầu rồi mở ví nhét lại tiền vào đó.
- Em không bán dâm, nếu bán dâm thì em đã không làm ở quán matxa.
Mình biết, nó nói thật. câu này mình không phải nghe lần đầu. Cả hai mặc lại áo rồi nằm gọn ra một góc. Im lặng, mỗi người lại chúi mũi vào cái điện thoại của mình. Chẳng ai ngủ được. Hồi lâu, nó quay sang nhìn mình thì thầm
- Cảm ơn anh.
- Vì cái gì ?- Mình dỗi
- Vì đã ở bên em vào ngày sinh nhật. Vì đã đối xử tốt với em suốt thời gian qua.
- Hôm nay, sinh nhật. Sao em không nói sớm..
- Vì em có cần quà cáp, bánh trái gì đâu. Anh cũng đã đi ăn, đi chơi cùng em rồi. Còn dỗi em không?
*thở dài*
Nó quay sang, chạm tay vào người mình. Ừm… Khắp nơi. Ghé tai mình thì thào đầy kích thích
- Thôi, để em giúp anh. Thế này mà đi ngủ… Khó chịu lắm.
Rồi nó lại hì hục, tay, miệng… 10p thì mình cũng chịu thua em nó. Nó dậy vào Wc súc miệng rồi lại ra ôm mình.
- Này không phải em còn trinh đấy chứ?- Mình tò mò.
Hiền lắc đầu, lại cười và nói một câu mà khiến mình sẽ khó lòng quên được
- Trinh thì mất rồi, nhưng tư cách thì em vẫn còn một ít.
Rồi lại bấm điện thoại. Một hồi sau, nó lại nói tiếp
- Anh không phải người đầu tiên, cũng chả phải người cuối cùng em làm thế này. Em chả có gì để gìn giữ, nếu gặp người thích hợp em vẫn cho. Kể cả em có biết, người đó không thể lấy em, không cùng em đi hết quãng đời.
- Tại sao lại không phải là anh?
- Đáng lẽ có thể là anh. Nhưng anh đã dùng tiền... :)
Sau đó, em nó vẫn rúc vào lòng mình ngủ. Bình yên. Còn mình trằn trọc và suy nghĩ mãi. Rồi cũng ngủ.
2 tuần sau, mình quay lại chỗ em làm sau một buổi nhậu và dĩ nhiên vẫn gọi số 48. Thằng lễ tân nhìn mình gãi tai
- Anh ơi, số 48 hôm nay bận.
1 tuần sau nữa. Vẫn là nụ cười ấy
- Anh ơi, số 48 hôm nay bận.
Sau nữa…” số 48 hôm nay bận”
Nữa…” Vẫn là bận…”
Mình quyết định đến đó một lần trong tỉnh táo , đặt 1tr lên bàn lễ tân giọng căng thẳng
- Cho anh gặp Hiền số 48.
Nó nhìn mình ái ngại rồi đẩy tiền lại từ chối:
- Mỗi nghề, mỗi luật anh ạ. Anh đừng làm khó em, cũng đừng làm khó nó. Người ta đã không muốn gặp thì anh đừng cố. Nó làm ở đây cũng ổn định, anh làm vậy chỉ đẩy nó đi chỗ khác mà thôi. Anh có đảm bảo là sẽ chấp nhận được nó, sẽ lo cho nó và đi với nó đến lâu dài không? Nó đã khổ lắm rồi, đừng làm nó nặng lòng gì nữa anh…
Tự nhiên, mình cảm thất ngộ ra mọi điều. Nếu không đủ can đảm đi với nhau đến cuối cùng. Mình cố chấp để làm gì?
0 Nhận xét:
Xếp theo: