Rồi đến một ngày nào đó điều khiến bạn buồn không còn là do thất tình, thất nghiệp, mà là việc chứng kiến những người trong gia đình ngày một thêm tuổi và yếu đi.
Một ngày nào đó ông nội bỗng ốm đến nỗi phải nhập viện cấp cứu, dù rằng trước đó ông vẫn khỏe mạnh, làm cái này cái kia cho con cháu...
Một ngày nào đó bà nội bỗng than đau buốt cả đầu, dù rằng hôm đó trời không trở gió mùa...
Một ngày nào đó ông ngoại bỗng than đau chân, vì đôi chân bị sưng, dù rằng đều đặn mỗi buổi sáng ông đều dậy sớm đi bộ tập thể dục.
Một ngày nào đó bà ngoại tự nhiên than mệt, dù trước đó vài giây còn đứng trong bếp loay hoay nêm nồi canh, lát sau tự dưng nghe tim đập mệt mỏi, tay chân bủn rủn...
….
Đó là những giây phút tim bạn sẽ thấp thỏm, lo âu nhưng bản thân lại không dám để lộ nỗi lo hiện rõ trên gương mặt. Vì người bệnh thì chẳng thể nào vui nổi khi biết mình yếu đi, nên bạn buộc lòng phải duy trì nụ cười cùng với vẻ mặt hớn hở để giữ mãi không khí vui vẻ.
Đó là những giây phút bạn không được yếu lòng, và phải luôn tìm mọi cách để vin vào những dòng suy nghĩ lạc quan.
Ngày mai như thế nào cũng không còn quan trọng, vì ngay giờ phút này, ở chính nơi đây, những người mà ta yêu thương vẫn còn bình an. Ấm áp lắm!
![]() |
Ảnh FBNV |
Bỗng dưng thấy người già thật tội, cả đời vì con cháu, niềm vui lớn nhất cũng là con cháu, nào đâu có cần gì xa hoa, chỉ cần có ai ở bên trò chuyện, hoặc chỉ đơn giản là nghe mình kể chuyện. Con cháu thì lại quá mải mê với những thứ mới mẻ trong cuộc sống, người lớn thì ham công tiếc việc, con trẻ lại ham chơi, mấy ai để ý một tiếng gọi, một ánh mắt ngóng trông của người già bị bỏ lại…
Những ngày còn bé có thể ngồi hàng giờ nghe bà kể chuyện, có thể cả ngày lẽo đẽo theo ông tò mò luôn miệng hỏi đông tây nam bắc, khi ấy thế giới quan còn bé nhỏ, những câu chuyện lặp đi lặp lại ấy nghe không bao giờ biết chán. Lớn lên rồi, có nhiều thứ vô tình được đặt lên trên cả gia đình, cũng là một thời con trẻ nông nổi, người già lại già thêm, những câu chuyện ngày xưa cũng đã phai màu đôi ba câu chữ… Đổi lại cho sự háo hức lắng nghe ngày nào giờ là ậm ừ qua loa, hoặc đôi lúc là khó chịu cáu gắt. Người lớn cũng vậy, con trẻ cũng vậy, chỉ mỗi người già cô đơn…
Không biết sau này, khi cha mẹ mình đã già đi như ông bà nội ngoại bây giờ, mình có thể dành thời gian để lắng nghe những câu chuyện ngày xưa đã kể vạn lần hay không nữa…
Nói thì dễ lắm, làm mới khó!
18 Nhận xét:
Xếp theo:Ông ở buôn ma thuật à? Hay ở đâu m đang ở chư sê gia lai nè ;)
Trả lờiXóaUhm BMT ô à, chư sê còn cách xa lắm :v
XóaẸc :( a sợ đọc mấy bài như này lắm, trc cũng đọc 1 bài tương tự và post bên blog t rồi đó, càng lớn mà đọc mấy cái này buồn lắm.
Trả lờiXóaUhm thời gian ko bỏ xót ai cả ô ạ
XóaMà giờ t khó theo dõi cmt quá :( tạo 1 page tổng hợp cmt đi ô.
Xóahttps://www.dan47.info/p/binh-luan.html --- có nè ông, ở trên thanh menu nav á :v
XóaĐọc cái này rớt nước mắt luôn....
Trả lờiXóaKo đâu bằng gia đình :D
XóaGóp Ý : nên tạo 1 trang mp3 nữa cho có phong trào đi ông :)) mp3 /tv thì m` thêm 1 trang mp3 nữa thôi, còn ko thêm trang TV cho nó hot :))
Trả lờiXóaUh ô,tui có mà dạo này bận chưa edit :D
Xóađọc xong thấy buồn buồn!
Trả lờiXóađồng cảm!
Xóabuồn
Trả lờiXóasao buồn e, nhớ nhà hử
Xóa47 nè:
Trả lờiXóahttp://kenh14.vn/he-nay-ru-nhau-di-dak-lak-20180427233033268.chn
Há há, hè đi du lịch tây nguyên là hết bài đó a :D
Xóa:v chào ông, 1 ngày vui vẻ nhé <3
Trả lờiXóa#TTT
Hê lô! 1 ngày vui vẻ :v
Xóa