Một cô gái 20 tuổi vừa qua đời. Cơ quan chức năng nhận định nạn nhân tự tử vì trầm cảm. Cô chỉ là một trong số nhiều người trẻ tự kết thúc cuộc sống của mình những ngày gần đây.
Từ sau ngày chủ nhật ấy, đêm nào cô Minh cũng thoáng thấy cái Trân (tên các nhân vật đã thay đổi - PV) lặng lẽ đi lại trong nhà, rửa đống chén dĩa trước khi đi học. Con bé vốn ăn rất ít, chỉ chừng một lần xới cơm. Nó mặc chiếc quần vải, áo hoa, cắt tóc ngang vai, không thích nhuộm màu, thường buộc gọn lại sau gáy.
(Ảnh minh họa) |
Cô nhớ mình chở Trân tới trường bằng chiếc xe Honda cũ. Tại sao cuối tuần con bé cũng tới trường? Cô Minh thắc mắc. Chắc cái ngành của nó phải thực hành nhiều. Cô tự giải đáp. Cảm giác có mẹ, có con thật dễ chịu. Cô không còn cảm giác đau đớn nữa, mọi thứ thật thanh bình.
Trân sinh năm 1998, vừa tròn 20 tuổi.
Chiều hôm đó, chủ nhật, ngày 4/3, vài tiếng sau khi tạm biệt mẹ, con gái cô được tìm thấy tử vong trong sân trường Đại học Công nghiệp TP.HCM. Qua điều tra bước đầu, cơ quan chức năng nhận định nạn nhân tự tử vì trầm cảm.
Giữa căn phòng khách gần như không có một đồ đạc gì, bàn thờ Chúa được dựng lên để mọi người đến viếng Trân. Linh cữu của em đặt giữa nhà, trước bức di ảnh là đôi bình hoa cắm những bông huệ trắng. Gần đó là bức trướng có hình chúa Giêsu bị đóng đinh câu rút trên cây thánh giá và dòng chữ “Lạy Chúa, xin nhớ đến con trong nước Chúa”.
- Họ nói con tôi nhảy lầu. Sáng tôi chở con đi học, tối tôi nhận xác nó về.
Cô Minh, như nhiều người mẹ khác của hàng nghìn gia đình nghèo ở Sài Gòn, không thực sự hiểu "trầm cảm" là gì. Cô nghĩ đó là buồn. Mà buồn thì có thể vui lên, chứ sao lại phải nhảy lầu?
- Nó vốn ít nói, không thích nơi đông đúc, chẳng mấy khi ra ngoài chơi, chỉ thích ở nhà đọc sách báo, ngày ngày theo tôi dọn hàng ra chợ, người mẹ mới chỉ hơn 50 tuổi nhưng có gương mặt khắc khổ như gầy xọp đi sau biến cố, kể lại.
Ngôi nhà nhỏ trên đường Đoàn Văn Bơ (quận 4) mấy hôm nay xôn xao người ra người vào. Không ai tin được sự thật cô cháu gái hiền lành ít nói đã qua đời. Nỗi đau buồn nặng nề, cộng thêm cái nắng gắt chói chang của mùa khô Sài Gòn càng khiến không gian thêm nóng bức, khó chịu.
- Họ, cô Minh nói về mấy người hàng xóm, chỉ nhà tôi rồi bảo: Con gái nhà đó tự tử, chắc ba mẹ không biết dạy. Có người nói chúng tôi ép uổng gì con nhỏ. Tụi người trên mạng còn bảo con tôi bị bạn trai bỏ.
Người mẹ níu tay phóng viên, kể, nước mắt rơi lã chã. Tiếng nức nở xen lẫn giọng nói uất ức. Sự trống rỗng hiện lên trong ánh mắt bà.
- Đau đớn lắm cô ơi. Con nhỏ đâu có nói gì nhiều. Giờ nó chết mà không có gì trăng trối. Đồ đạc để lại cũng chỉ có vài bộ đồ với mấy cuốn tập.
Tiếng khóc của người nhà Trân to dần. Những người phụ nữ bám vào nhau nửa đứng, nửa ngồi bên cạnh quan tài của cô cháu gái. Trước cửa nhà, cây cối được quấn băng vải trắng. Cô Minh giải thích, nếu không đeo tang cho cây, chúng sẽ héo và chết đi theo chủ.
Hôm nay, gia đình làm Thánh lễ An táng cho cô gái 20 tuổi tại nhà thờ. Trân sẽ được hỏa táng tại Đa Phước.
"Nếu bạn có vợ hoặc chồng qua đời, bạn được gọi là người góa. Khi cha mẹ bạn ra đi, bạn là trẻ mồ côi. Nhưng không có danh từ nào cho bạn khi con bạn chết. Không một từ vựng nào như vậy tồn tại. Điều ấy quá khủng khiếp để gọi tên", nhà tâm lý học Ann G. Smolen miêu tả nỗi đau mất con trong một cuốn sách của mình.
Nhưng có lẽ cả nhà khoa học này cũng không thể thấu hiểu được tâm trạng của cô Minh.
6 Nhận xét:
Xếp theo:Ngày đâu tuần vui vẻ nhé <3
Trả lờiXóaTks Hung :D
Xóa1 ngày vui vẻ nhé.
Trả lờiXóaUhm chú cũng thế nhé,ngày vui vẻ
XóaComment form hình như mới thêm cái logo trc acc thì phải
Trả lờiXóaĐúng rồi bác, vài bữa họ nâng cấp giùm mình form luôn thì vui :))
Xóa